- Nếu Tiểu Uy con cứ như vậy, sau hôm nay mama sẽ gửi con về bên ba.
- Không muốn... Con không muốn ở cùng baba đâu... Sau này Tiểu Uy sẽ luôn nghe lời nên mama đừng trả con về bên người đàn ông đó....
Tuy bên ngoài Thừa Uy là một đứa trẻ mạnh mẽ, lúc nào cũng lạnh lùng nhưng chỉ cần một câu nói này của cô thôi, nhóc con đã cảm thấy sợ... sợ mẹ sẽ không cần mình nữa.
Trong bốn năm nay, Tiểu Uy đã nhiều lần mong ước sẽ có một ngày gặp lại người đàn ông kia... người được cho là ba của cậu nhóc. Nhưng trong lòng lại nghĩ ba đã không cần mẹ thì làm sao mà cần đứa con trai này được...
Vậy nên khi nghe được câu nói của Tĩnh Nguyệt, nhóc con thật sự đã khóc rồi... Cho dù bảo bảo có cố gắng mạnh mẽ cách mấy thì vẫn là một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, trái tim bé nhỏ cũng sẽ không chịu được khi ba mẹ lần lượt bỏ rơi mình...
Chu Tĩnh Nguyệt nhìn thấy những giọt nước mắt của con, cô thật sự rất đau lòng... Cứ nghĩ đây chỉ là một chuyện nhỏ vậy mà không ngờ đến lại làm cho cô và tiểu bảo cùng khóc.
Để có thể can đảm nói lên câu nói ấy, cô cũng đã phải đắn đo rất nhiều. Bản thân nghĩ chắc có lẽ người đàn ông kia trong bốn năm nay đã sớm kết hôn, nên cô không thể nào gửi con trai của mình về nơi đó được... Nơi đã để lại cho cô nhiều hồi ức đau thương.
Cô cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3722741/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.