Cậu là thật sự buông bỏ?
- Ùm. Buông bỏ rồi...
Tĩnh Nguyệt không biết khi cô nói ba từ "buông bỏ rồi", trong lòng Bách Dương đã vui biết nhường nào. Cậu ấy không đợi gì chỉ đợi một ngày được nghe cô nói câu này.
Cuối cùng hôm nay cũng đã nghe được câu nói ấy, trên đôi môi mỏng của chàng trai đã nở nụ cười ấm áp. Tôn Bách Dương nghĩ đây chắc có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của bản thân. Vô thức lại nói lên lời nói mà chính mình đã giấu kín trong lòng.
- Vậy... Tớ vẫn còn cơ hội...
Dường như câu nói của Bách Dương chỉ muốn cho một mình cô nghe, lời nói cứ như thế mà nhỏ dần rồi không còn nghe được gì nữa.
Do Tĩnh Nguyệt đang tập trung nộp hồ sơ làm việc nên không nghe rõ đối phương nói gì. Chỉ nghe được tiếng xẹt qua từ đầu dây bên kia, vì thắc mắc nên cô lên tiếng hỏi lại:
- Xin lỗi, nãy giờ tớ đang nộp hồ sơ việc làm. Cậu nói gì tớ không nghe rõ...
Bách Dương nghe cô hỏi, trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng vì ngại ngùng mà không dám lặp lại câu nói vừa rồi nên cậu ấy cũng đành biện một lí do để giải thích với cô.
- À không có gì đâu... Lúc nãy là do điện thoại của tớ bị chập chờn thôi.
Chưa đợi cô hiểu ra chuyện gì thì Bách Dương đã vội tắt máy. Tĩnh Nguyệt có chút tò mò vì không biết vì sao hôm nay người bạn của cô lại mang tâm trạng khác lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3719290/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.