Sử Kiến Vương vừa lái xe về đến biệt thự, anh liền nhận thấy có điều gì đó không đúng.
Căn nhà thường ngày được cô chăm sóc khi bước vào cửa đã cảm nhận được không khí ấm áp. Hôm nay khi anh trở về, căn biệt thự không biết vì sao mà nhìn từ phía bên ngoài lại có chút cô đơn, hiu quạnh, giống như thiếu đi một thứ gì đó quan trọng...
Kiến Vương nghĩ không lẽ tối qua cô vì mệt mỏi nên hôm nay mới dậy trễ. Mỗi ngày đều thấy cô thức từ rất sớm để chăm lo nhà cửa, nấu bữa sáng cho anh. Bây giờ đã là giữa trưa nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tĩnh Nguyệt.
Anh không nhanh không chậm đã đứng trước phòng của cô gõ cửa. Nhưng trôi qua một khoảng thời gian rất lâu cũng không nghe được động tĩnh gì.
Hết cách Sử Kiến Vương cũng chỉ đành cầm tay nắm cửa vặn nhẹ. May mắn thay cửa không khoá nên người đàn ông đó mới có thể dễ dàng bước vào.
Anh đi đến chiếc giường định sẽ gọi cô dậy, nào ngờ khi lật tấm chăn ra lại không thấy cô. Kiến Vương nghĩ cô ở trong phòng tắm, anh đi đến rồi từ từ mở cửa. Kết quả vẫn như lúc đầu...
Không biết vì sao lúc này trong lòng lại cảm thấy bồn chồn, thấp thỏm. Anh đi đến phía tủ mở ra vẫn thấy đồ cô còn ở đó cùng với nửa bức tranh kia.
Anh chưa kịp thở phào thì lại nhận ra những đồ cô hay mặc thường ngày đã mất đi cũng gần một nửa. Kiến Vương lại mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3719289/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.