Nguyệt Nguyệt, mấy năm nay cậu sống thế nào?
- Tớ vẫn tốt. Còn cậu?
Tôn Bách Dương nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng đẩy ly nước ép về phía cô rồi trả lời:
- Tớ vẫn như vậy thôi. Lần này quyết định trở về là cùng anh trai tiếp quản Tôn thị. Có thể sau này không còn định cư ở nước ngoài nữa.
Đường Hoa Xán nãy giờ chỉ chăm chú ăn. Lúc nghe Bách Dương nói, cô nàng mới sáng mắt hỏi lớn.
- Thật sao!? Vậy thì tốt quá rồi.
Cứ như vậy mà một chàng trai ngồi kế hai cô gái cười nói vui vẻ. Không khí của bữa tiệc cũng vì nụ cười, tiếng nói của ba người mà trở nên nhộn nhịp.
Khi bản nhạc của buổi tiệc được cất lên cũng là lúc mọi người cùng đứng lên mời bạn nhảy của mình khiêu vũ.
Chu Tĩnh Nguyệt chỉ ngồi nhìn mọi người, chợt cô lại thấy Bách Dương đưa tay về phía mình. Người con trai ấy cúi thấp đầu để ngang tầm với cô, ấm áp hỏi:
- Tớ có vinh dự để mời cậu khiêu vũ một bài không?
Tĩnh Nguyệt có chút bất ngờ trước lời mời của cậu ấy. Cô không biết trả lời thế nào chỉ khẽ nói nhỏ:
- Nhưng mà... Tớ không giỏi khiêu vũ.
- Không sao.
Người con trai ấy nở nụ cười ôn nhu với cô. Tĩnh Nguyệt nghe đối phương nói như thế, cô đắn đo một lúc rồi cũng nắm tay người ấy cùng nhau khiêu vũ.
Khi cả hai bước ra, mọi ánh đèn của buổi tiệc đều phản chiếu lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3719284/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.