Chu Tĩnh Nguyệt nhận được cái gật đầu của anh, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đi đến dọn dẹp những mảnh thủy tinh do mình làm vỡ. Sau đó cũng xoay lưng bước về phòng trả lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Lúc này không ai biết khi cô nói chuyện với anh đã mạnh mẽ và cứng rắn thế nào. Chỉ khi vừa trở về phòng đóng khóa cửa, Tĩnh Nguyệt đã ngồi thụp xuống khóc nức nở.
Tuy trái tim cô đau quặn thắt, trong lòng cảm thấy uất nghẹn. Nhưng vẫn không dám khóc lớn vì cô rất sợ người khác sẽ thấy được gương mặt thảm hại của mình lúc này.
Ai lại không buồn khi tận mắt nhìn thấy người mình yêu nắm tay một người khác chứ... Tĩnh Nguyệt cũng là người như vậy, cô cũng biết đau, biết buồn khi thấy anh ôn nhu, ấm áp nắm tay Tố Kỳ bước vào nhà. Không những như thế, anh còn muốn cô nhường căn phòng đang ở lại cho cô ấy...
...----------------...
Tĩnh Nguyệt do mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh giấc thì bầu trời cũng đã gần tối. Nếu so với trước đây cô vẫn sẽ tự nhiên mà rời khỏi phòng, có thể làm những điều mà bản thân thích.
Nhưng bây giờ chỉ cách một cánh cửa cô vẫn có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của hai người kia. Bản thân không biết từ đâu lại trở nên tự ti, không đủ can đảm để bước ra ngoài...
- Kỳ Nhi. Nửa bức tranh kia đợi anh lấy lại, anh sẽ tặng cho em.
- Kiến Vương. Thật tốt khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3719283/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.