Kiến Vương. Anh cuối cùng cũng đến rồi.
Liễu Tố Kỳ từ trong nhà bước ra, cô ta chưa làm gì đã vội chạy lại ôm anh. Nhìn bề ngoài cứ nghĩ đó là người con gái dịu dàng, không ngờ đến cô ta thấy anh vì mình mà đến đây liền giả vờ khóc lóc.
- Hức... Chồng em, anh ấy không yêu em nữa rồi. Anh ấy đuổi em ra khỏi nhà và nói muốn ly hôn...
Sử Kiến Vương vì thấy cô ta khóc, trong lòng không biết vì sao lại dấy lên cảm giác xót thương. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của người con gái trước mặt.
- Đừng khóc, hắn ta không đáng để em khóc. Nếu em không có nơi để về thì ở tạm nhà anh đi...
Kiến Vương vỗ nhẹ vào lưng Tố Kỳ như an ủi. Vậy mà anh lại không hề hay biết gương mặt đang khóc của cô ta lúc này lại hiện lên nụ cười ác ý. Ánh mắt từ rơi lệ lại chuyển sang sắc bén, trong lòng như toan tính một điều gì đó...
"Ha... Chu Tĩnh Nguyệt. Người trước giờ anh ấy yêu cũng chỉ có tôi. Thử nghĩ có một ngày cô biết được sẽ thế nào đây!?"
...----------------...
Sau một đêm trôi qua, trời lại bắt đầu sáng. Ánh nắng mặt trời đã hiện hữu nhẹ nhàng chiếu xuống những chiếc lá cây xanh ươm ngoài vườn.
Lúc mọi thứ xung quanh đang cùng nhau thức dậy thì Chu Tĩnh Nguyệt đã bận rộn trong bếp làm bữa sáng.
Mỗi ngày cô luôn là người thức dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3719282/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.