Ba ngày sau, Thẩm Đoạt khởi hành trở về Tịch Giang.
Mạnh Nguyễn đến sân bay tiễn anh, lưu luyến anh.
“Lúc trước việc cần phải làm đã giải quyết được hơn một nửa, giờ trở về chỉ cần giải quyết nốt là xong.” Thẩm Đoạt kiên nhẫn trấn định cô: “Chậm nhất là một tuần anh sẽ trở lại.”
Mạnh Nguyễn biết lần này anh chắc chắn sẽ không lừa cô, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm.
Về chuyện của Hàn Tiểu Bình, đầu gỗ ngốc chỉ nói bâng quơ.
Hôm qua cô đã nói chuyện riêng với Dương Quang. Dương Quang nói người phụ nữ này đang làm ầm ĩ ở Tịch Giang, sống chết lan truyền chuyện của Thâm Bân đi khắp nơi, anh đã phải trả cho bà ta 10 vạn tệ.
Chuyện này dù có nghe thế nào cũng thấy không hợp lý.
Ngoài tính xác thực của tờ giấy nợ ra, thời gian cũng không quá trùng hợp.
Mạnh Nguyễn nhất thời không thể tìm ra được manh mối.
“Tối nào anh cũng phải gọi điện cho em.” Mạnh Nguyễn nắm tay anh không buông: “Nếu anh bận thì không trả lời Wechat cũng không sao. Nhưng cuộc gọi lúc buổi tối thì nhất định phải có.”
Thẩm Đoạt xoa đầu cô: “Được.”
Ngàn vạn lời muốn nói, nhưng suy cho cùng, thời gian chẳng đợi chờ một ai.
Mạnh Nguyễn đứng ở bên ngoài cửa soát vé, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng cao lớn của anh, hóa thành hòn vọng phu.
Sau khi bước qua cửa khẩu, Thẩm Đoạt cũng quay lại nhìn cô.
Khi ánh mắt chạm vào nhau, sự không nỡ trong lòng cũng tăng lên gấp bội, còn chưa rời đi đã bắt đầu thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-hat-ru/548327/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.