Đã lâu rồi Mạnh Nguyễn không được ngủ một giấc ngon lành như vậy.
Xoay người, cô vô thức muốn chạm vào người bên cạnh, kết quả, chỉ sờ thấy một mảng lạnh băng.
Mạnh Nguyễn vội vàng mở mắt ra!
Trong căn phòng trống vắng không có ánh sáng, ngoại trừ cô đang nằm trên giường ra thì không có người thứ hai.
“Thẩm Đoạt? Thẩm Đoạt!”
Không có ai trả lời lại.
Mạnh Nguyễn xốc chăn xuống giường, trong phòng tắm cũng không có ai.
Mà căn phòng nhỏ này chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được có ai ở trong phòng hay không.
“Thẩm Đoạt!!!”
Mạnh Nguyễn nhấc chăn bông lên rồi hung dữ ném xuống đất.
“Dám lừa dối em đúng không? Dám chạy trốn đúng không?” Cô lau nước mắt rồi cầm lấy điện thoại: “Em mà bắt được thì anh cứ chờ chết đi! Dù thế nào em cũng phải…”
Tít tít tít!
Cửa truyền đến tiếng mở khóa, Mạnh Nguyễn sửng sốt, ném điện thoại rồi chạy tới.
Thẩm Đoạt xách theo một túi hoành thánh còn nóng hổi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô gái với mái tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe, trông thật giống một kẻ vô gia cư chật vật, nghèo túng.
“Anh đã đi đâu?” Mạnh Nguyễn lạnh lùng hỏi.
Thẩm Đoạt giơ túi hoành thánh trong tay lên, đang định giải thích thì Mạnh Nguyễn hét lên: “Ai cho anh đi ra ngoài! Ai cho!”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống đất ôm chặt lấy mình.
Thẩm Đoạt nhíu mày, cảm thấy Mạnh Nguyễn đã quá kích động rồi.
Anh nhẹ nhàng bước tới rồi cũng ngồi xổm xuống.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Đoạt nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh đi mua bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-hat-ru/548326/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.