Sức nóng trong phòng tăng lên.
Thẩm Đoạt đối mặt với cô, ngón tay đặt trên ghế sofa, trong lòng như bùng lên một ngọn lửa thiêu cháy tim gan, lá phổi của anh.
“Anh nói gì đi.”
Mạnh Nguyễn ngồi dậy, hai tay ôm cổ anh, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn.
“Em hỏi anh, thời tiết bây giờ có phải rất lạnh đúng không?” Cô chớp chớp mắt: “Ban đêm gió thổi vù vù, nghe vừa lạnh lẽo vừa dọa người.”
Cổ họng Thẩm Đoạt nghẹn lại, ậm ừ một tiếng “Ừ”.
Đôi mắt nai của cô cười ngọt ngào, đầu vùi vào cổ anh: “Em có thể sưởi ấm cho anh!”
“…”
“Em ngủ rất ngoan nha.” Cô tiếp tục cọ cọ: “Bảo đảm…”
Thẩm Đoạt đột nhiên gỡ cánh tay cô ra, siết chặt lấy nó.
Mạnh Nguyễn nhíu mày, chu môi tủi thân nói: “Anh làm em đau.”
Thẩm Đoạt thả lỏng cánh tay một chút, hít sâu ba lần.
“Nào.” Giọng anh khàn khàn: “Nào, uống nước trước nhé, được không?”
Mạnh Nguyễn mở miệng.
Thẩm Đoạt ôm cô vào lòng, cho cô uống nước cẩn thận như với một đứa trẻ.
Có lẽ cô đã thấy dễ chịu hơn sau khi uống nước, cô chống vào vai anh để đứng lên, nói: “Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Bộ lễ phục này của Mạnh Nguyễn là hàng cao cấp.
Nhà thiết kế dường như đã dựa trên số đo của cô để thiết kế, bộ váy ôm sát cơ thể cô, tôn lên dáng người đẹp đẽ của cô, phần lưng còn được thiết kế có dây đai.
Ngoại trừ giải pháp dùng tay để cởi ra thì không còn cách nào khác.
Thẩm Đoạt đã phải dùng hết sự kiên nhẫn và khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-hat-ru/548328/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.