Tôi thường có cảm giác, sự cô độc của mình là do bẩm sinh. Nó giống như một đoá hoa trầm lặng, âm thầm hé nở trong tim tôi, chỉ mình tôi hiểu được vẻ đẹp của nó, vẻ đẹp để tôi vì nó mà kiêu ngạo, tự do, và độc lập. Thế nên, khi các cô cậu trong lớp đã bắt đầu dần dần thích ứng với mọi sinh hoạt trên trung học, quay qua nói chuyện yêu đương mộng mơ hoa mỹ, chỉ có tôi là không chút hứng thú đối với chúng.
Tiêu Triết vẫn tiếp tục truyền cho tôi một tờ giấy mỗi ngày.
Thường thường mặt sau của bài giải đề vật lí dài chi chít số, cậu ta hay viết một câu hỏi nho nhỏ:
Có khi cậu ta hỏi: Mã Trác, cậu có cảm thấy Satan là một vĩ nhân chân chính không?
Hoặc là: Mã Trác, cậu có biết một ngày một người chớp mắt trung bình bao nhiêu lần không?
Thậm chí là: Mã Trác, rốt cuộc giữa trai gái có thể có một tình bạn thuần khiết không nhiễm tình yêu và xác thịt hay không?
Những vấn đề này quá phức tạp, tôi lười nghĩ ngợi, lười đáp lại. Đương nhiên, cho dù trong lòng tôi có câu trả lời đi nữa, tôi cũng sẽ không dễ dàng nói cho Tiêu Triết biết. Tôi sẽ chỉ nói với đoá hoa nhỏ ở trong tim, cũng chỉ mình nó hiểu.
Nhan Dự Dự hỏi tôi: “Mã Trác, rốt cuộc cậu thích loại con trai như thế nào?”
Tôi không biết, thật tình không biết.
Đối với những tốt xấu của đám con trai, mẫu người, phong cách, hết thảy tôi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184571/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.