Trong sương sớm, trấn Ngải Diệp tựa như một một chiếc thuyền nhỏ màu xanh nằm lặng lờ.
Tôi đáp chuyến xe đò sớm nhất, lúc nhảy xuống khỏi xe, còn chưa đến tám giờ. Đây là lúc tiết tự học buổi sáng ở Thiên Trung vừa kết thúc, nhưng tôi nói dối là bị nhức đầu phải đi bệnh viện khám, nhờ Ngô Đan xin phép nghỉ giùm tôi. Vì để có thể mau mau về cho kịp tiết học buổi chiều, tôi xuống xe xong liền chạy một mạch như bay đến nhà chị ấy, cổng nhà không khoá, vừa đẩy cái đã mở ra. Tôi cất tiếng gọi tên chị, nhưng không có ai trả lời.
Còn sớm thế này, chị đã đi đâu rồi?
Lẽ nào, chị đã không còn sống ở đây nữa? Nếu thật là thế, tôi biết phải làm sao mới tìm được chị đây? May sao ý tưởng đáng sợ này vừa nảy sinh đã bị xua tan, bởi vì tôi trông thấy nửa ly trà nằm trên bàn, và vài món đồ ăn nằm rải rác, chắc là chị chỉ ra ngoài mà thôi, hơn nữa không khoá cửa, chắc là sẽ không đi đâu quá xa.
Tôi xoay người đi vào trong sân, tham lam hít sâu một hơi không khí tươi mát của đồng nội, trong lòng thầm nghĩ khi nào già rồi, cũng tới một nơi như vầy sống qua ngày, chắc sẽ là một lựa chọn không tồi. Tôi chỉ không hiểu một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như Hạ Hoa, sao lại có thể chịu được cuộc sống cô đơn và quạnh quẽ ở thôn quê như thế này.
Tôi đợi chị ấy ước chừng nửa tiếng đồng hồ, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184504/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.