Dịch: Bánh
Cơm nước xong, Bùi Ôn lấy lại tinh thần được một chút, cậu nhìn lên tủ đầu giường như đang tìm thứ gì đó, nhưng không tìm được, thế là phải thu hồi tầm mắt của mình.
Cố Khải nhìn thấy toàn bộ, anh thầm thở dài trong lòng, người này đúng là quá cậy mạnh.
"Cậu tìm gì vậy?" Cố Khải hỏi, "Tôi đã được Ngư Sương Sương giao cho chuyện ở đây chăm sóc cậu, cậu cứ xem tôi thành Ngư Sương Sương là được, muốn cái gì thì cứ nói cho tôi biết."
Bùi Ôn ngượng ngùng mở miệng: "Tôi muốn hỏi là, điện thoại di động của tôi đâu rồi vậy?"
Cố Khải: "Bị nước làm hỏng rồi, lúc đó vừa vớt lên thì còn có thể khởi động được, nhưng sau đó thì vẫn hỏng. Cậu muốn liên lạc với ai à? Dùng điện thoại của tôi này."
Bùi Ôn nghĩ ngợi một chút: "Vậy được, cám....."
"Không cần cám ơn." Cậu còn chưa nói dứt lời thì đã bị Cố Khải ngăn lại.
Bùi Ôn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Cố Khải, hai người nhìn nhau cười.
"Thế thì tôi không nói vậy." Bùi Ôn cũng đành chịu, "Nói nhiều thì anh sẽ không vui."
Cố Khải: "Biết thế thì tốt."
Bùi Ôn dùng điện thoại của Cố Khải để đăng nhập vào WeChat của mình, nhắn tin cho đồng nghiệp.
Lần này, việc cậu tự tử không phải là do xúc động nhất thời, mà là chuyện đã được tính toán từ rất lâu rồi.
Bình thường, Bùi Ôn luôn làm việc rất chăm chỉ, căn bản là chưa bao giờ xin nghỉ phép, lần này, cậu đã xin nghỉ tận nửa tháng, chính là vì muốn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-goldberg/238933/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.