Dịch: Bánh
Đây là lần đầu tiên Cố Khải nhìn thấy Bùi Ôn khóc.
Người kia nức nở trong cơn nghẹn ngào, không ngừng rơi nước mắt, hàng mi dày kia giờ đã bị nước mắt thấm đẫm.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Khải bỗng nghĩ, có lẽ những gì mà Sử Dương Minh cùng Ngư Sương Sương nói, là sự thật.
Có lẽ là trong lòng Bùi Ôn đang có tâm sự gì đó, nhưng cậu lại giấu nó quá sâu, người bình thường không nhìn thấu được.
Dưới sự trị liệu của bác sĩ, Bùi Ôn đã dần bình tĩnh lại, không còn giãy giụa nữa.
Hơi thở cậu cũng dần đều trở lại.
Tiếng nức nở của Bùi Ôn chỉ phát ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Khóc xong, Cố Khải xoa bàn tay lạnh lẽo của cậu, giúp cậu lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khoé mi.
Bùi Ôn quay mặt đi, trốn tránh ánh mắt của Cố Khải, không muốn nhìn anh.
Nước thuốc trong bình truyền dần cạn đi, khoảng một tiếng sau, Bùi Ôn chìm vào giấc ngủ.
Cố Khải xoa trán.
Chăm sóc cho người bệnh đúng là không hề đơn giản.
Anh và Bùi Ôn không thân thuộc gì với nhau lắm, vậy mà anh cũng vô cùng lo sợ khi thấy cậu như thế, chỉ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó.
Nếu là người thân thì còn tới cỡ nào nữa chứ?
Kim tiêm được ghim vào mu bàn tay trái của Bùi Ôn, chất lỏng có màu sắc kì quái chảy qua ống dẫn, từng giọt được truyền vào trong tĩnh mạch của người đang nằm trên giường.
Là da của Bùi Ôn rất trắng, trắng tới nỗi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-goldberg/238932/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.