Dịch: Bánh
Y tá: "Cậu có thể tự xuống giường đi tiểu chứ?"
Bùi Ôn: "Được."
Ngư Sương Sương: "Dù cậu không thể thì bọn tớ cũng giúp được!"
Bác sĩ điều trị nhìn Ngư Sương Sương, cười: "Cô là bạn gái của cậu ấy à?"
Ngư Sương Sương lập tức mở to mắt, vội vàng xua tay: "Không không, tôi là chị của cậu ấy!"
"Được rồi," Y tá nói với Bùi Ôn, "Thế để tôi rút cho cậu."
Nói xong, cô ta liền xốc chăn lên.
"Đợi chút." Bùi Ôn đè góc chăn lại, lúng túng nhìn người đang đứng bên mép giường cùng người đang đứng ngay chỗ cửa ra vào.
Ngư Sương Sương chớp mắt, cười hì hì rồi quay đầu: "Ôn Ôn đừng xấu hổ nhé, chị không xem là được chứ gì."
Cố Khải cũng buồn cười mà quay đầu lại.
Y tá trêu một tiếng: "Anh trai kia quay đầu làm gì, xấu hổ chi không biết?"
Cố Khải nói thầm trong lòng: Thời buổi này nam với nam cũng đâu có an toàn.
Khi hôn mê, con người không thể không chế được được quy trình đại tiểu tiện của bản thân, sẽ hay đi tiểu hoặc đi nặng một cách mất kiểm soát, ống dẫn tiểu có thể giúp việc vệ sinh dễ dàng hơn phần nào.
Rút cái ống dẫn tiểu cũng không tốn nhiều công sức, y tá rút rất nhanh rồi lại tiếp tục truyền dịch cho Bùi Ôn.
Cố Khải hỏi: "Ngày nào cũng phải truyền dịch cho cậu ấy sao?"
"Đúng vậy," Y tá nói, "Trước khi xuất viện thì ngày nào cũng phải truyền."
Cố Khải vừa nghĩ tới đã thấy thảm, ánh mắt nhìn Bùi Ôn cũng có thêm một chút thương hại.
Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-bien-tau-goldberg/238934/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.