“Số điện thoại quý khách vừa gọi đã khoá máy –“
Hoàng Phủ Dĩ Nhu oán hận đóng nắp điện thoại di động lại.
Tắt máy! Còn tắt máy!
Đã gần 2 tuần lễ nay cô không thấy Quan Thánh Hi rồi. Ngay từ đầu anh đãgọi điện thoại đến cho cô, nói anh phải xử lý chuyện hết sức khẩn cấp,mấy ngày không về nhà, không để cô lo lắng.
Cô sao có thể khônglo chứ, kể từ sau cú điện thoại kia, bọn họ cũng không có liên lạc vớinhau. Quan Thánh Hi trước giờ luôn né tránh khi cô hỏi về công việc củaanh, anh cũng rất ít khi cùng cô xuất hiện công khai, miễn là cô tintưởng anh.
Cô hỏi nhiều, anh liền không nói hai lời đã định hôncô, hôn cô say đắm, hôn đến đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng thuận lợi làm cô quên mất nguyên nhân cãi nhau với anh, sau đó khi nhớ lại chỉ có thể ảo não đấm nền đất.
“Đàn ông thối, có bản lãnh đừng tìm tôi nữa! Tôi mà lại để ý đến anh thì tôi không phải là Hoàng Phủ Dĩ Nhu!”
Dĩ Nhu trở về nhà lớn của nhà Hoàng Phủ, vừa mới thay giầy đi vào, trongphòng khách là một luồn khí lạnh, trầm muộn khác thường.
Ông nội ở đây, ba ở đây, mẹ ở đây, anh cả ở đây, anh hai ở đây, cả thần long kiến thủ bất kiến vĩ chị cả Hoàng Phủ Nguyệt Như (“Thần long kiến thủ bấtkiến vĩ”: chỉ sự bí ẩn, tức “rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi”)cũng ở đây, lại còn ngồi trên ghế sa lon thưởng thức cà phê.
“Hôm nay mở cuộc họp gia đình sao? Sao cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542308/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.