Họng súng màu đen , ngắm vào mi tâm của Trữ Dư Tịch.
Nhan Loan Loan chợt giật mình, ký ức nhiều năm trước bỗng chốc vọt đến. Cô theo bản năng, đẩy cô gái nhỏ này về phía sau.
Cô không muốn nhìn thấy, có người lại chết trước mắt cô.
Vậy mà lại bị một cánh tay mảnh khảnh, nhỏ bé kéo lại. Cô quay đầu lại,trong mắt Trữ Dư Tịch vẫn như cũ mang theo chút men say, không thấy bấtkỳ vẻ sợ hãi vào, ý bảo cô lùi lại.
“Nhưng-“
Trữ Dư Tịch mỉm cười. “Không có gì, yên tâm.”
Giọng của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại vừa đủ để Giản thiếu nghe thấy, bị một con nha đầu coi rẻ, gã ta càng thêm tức giận, nắm chặt súng trongtay.
“Con nha đầu thối, mày quá càn rỡ rồi đấy!”
“Vậy anhmuốn thế nào đây?” Trữ Dư Tịch không kiêu ngạo, không tự ti hỏi. Nàngmuốn tránh viên đạn rất dễ, nhưng lại không cách nào bảo đảm có thể liên luỵ tới người vô tội hay không.
“Muốn thế nào? Hừ! Biết điều thì tới đây cho gia hưởng thụ, có lẽ còn có thể giữ cho mày một mạng!” Bọnchúng , một đám đàn ông ngũ đại tam thô, dưới con mắt của mọi người, lại bị một tiểu nha đầu đánh đến không còn lực để đánh lại, gã thật sự mấtmặt không chịu được!
Trữ Dư Tịch cười lạnh. “ Được, thế anh muốn vui vẻ thế nào?”
Nói xong, liền từng bước, từng bước, thử thăm dò tiến lên. Giản thiếu hơigiật mình, tiểu nha đầu này thật sự không biết cái gì gọi là sợ sao? Thứ trong tay gã cũng không phải là món đồ chơi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542309/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.