Cúp điện thoại của Hạ Tử Dụ, lưng của Nhan Loan Loan muốn rã ra.
Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều hắt vào, màn cửa mà hồng cánh sen xen lẫn với hoạ tiết hoa nhỏ nhẹ nhàng tung bay theo làn gió nhẹ, nền đất lộng lẫy, hết mực yên lặng.
Cô bất ngờ bị bức tượng điêu khắc làm cho ấntượng, Nhan Loan Loan nghiêng đầu, hình như đang nhớ lại cái gì đó,trong mắt hàm chứa tia nhu hoà hiếm thấy. Trong tay của bức tượng cầmmột thanh kiếm bay múa, không lâu sau, khuôn mặt hoàn mĩ, đôi lông màynom rất sống động, tay cô dần dần lộ ra.
Chiếc mũi cao thẳng, còn có nét cười yếu ớt kia ….
Cô chưa từng nói với Hoàng Phủ Triệt rằng, cô chết mê cái lành lạnh tản ra trong đôi mắt anh, cái nụ cười yếu ớt bên môi …. Dáng vẻ lạnh nhạt xacách.
Cô có cảm giác, bề ngoài anh lạnh nhạt như vậy, nhưng thật chất bên trong lại tràn đầy năng lượng.
Trên bàn tay trắng noãn dính đầy bùn, đầu ngón tay lượn đến giữa hàng lôngmày của tượng, cẩn thận, cẩn thận, khẽ vuốt ve từng tấc.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô là hình ảnh của ành, ở dưới anh, cùng hoà làm một.
“Mars…..” Đầu lưỡi khẽ luống cuống, cô thích gọi tên anh. Lại thích ý nghĩa của cái tên ấy hơn ….
Cô biết.
Nhưng nếu có thể có được kết quả mà cô mong muốn, cô nguyện ý đổi vật quý giá nhất của mình, chỉ vì kết quả kia, quan trọng hơn tất cả.
Khôngsớm, không muộn, trời cao lại để cô gặp được Hoàng Phủ Triệt lúc này,cũng cho cô cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuat-phuc/1542307/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.