Ở bang C, mùa hè mưa rất nhiều, sau cái cảm giác khô nóng của ban ngày qua đi, là những cơn mưa phùn rất dày vào ban đêm.
Quảng trường Tường Vi cách nhà An Nhiên cũng không xa lắm, sau khi An Nhiênbị vấp ngã khiến đầu gối chảy rất nhiều máu, cô từ từ bò dậy, cứng rắncho lòng mình một cái tát: "Không cho phép mày thích anh ấy nữa, anh tavu oan cho cha mày!"
Trên đường lớn người đến người đi, An Nhiênkhông muốn bị quá nhiều người nhìn chăm chú, liền quẹo vào một cái hẻmnhỏ, theo đường nhỏ trở về nhà. Đầu gối vô cùng đau đớn, cô bước khậpkhiễng, cả người đều trực muốn ngã xuống.
Giờ phút này cô lại gặp phải người mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
Khâu Thiéu Trạch cầm cái ô, một tay kia xách một túi gì đó, trên vai tráiđeo một cái túi nhỏ, đang khoan thai ngoặt vào một cái ngách nhỏ cách đó mấy mét. Áo sơ mi trắng, quần thô màu nâu, trên chân rất ít khi thấymang giầy xăng đan.
Rất nhiều năm sau, vào những lúc đêm khuya ởmột mình, An Nhiên thường vuốt ve tấm hình đã bắt đầu ố vàng của KhâuThiếu Trạch, mới ý thức tới, hắn ngoại trừ thân thể có chút gầy, nhưngquả thực cũng là một mỹ nam chính hiệu. Đổi cách nói khác, thì chínhlà"Bệnh mỹ nam" .
Mới vừa đi qua một cái cột điện, giờ phút nàylại lui trở về ẩn núp đã là chuyện không thể nào. An Nhiên nhắm mắt tiếp tục đi về phía trước. Âm thanh "Bành bạch" đưa tới sự chú ý của KhâuThiếu Trạch, hắn quay đầu lại, nhìn lên nhìn xuống đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/94627/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.