Đợi đến khi Nam TịchTuyệt chịu buông cô ra, cô cũng đã không còn một chút hơi sức, mềm mạivùi ở trong ngực anh, mặc cho anh ôm đi tắm, lau khô, rồi sau đó haingười bỏ qua tấm ga giường đã bị chơi đùa xốc xếch đến không chịu nổi,cùng nhau chen chúc trên cái giường nhỏ trong phòng của cô.
Đầucòn chưa kịp chạm tới gối, An Nhiên đã ngủ thật say. Nam Tịch Tuyệt ômlấy cô, lần đầu ôm cô mà chỉ có một ý niệm đơn thuần tốt đẹp : có cô làtốt rồi.
Đêm tối có thể che giấu được rất nhiều thứ, có thể đểcho người ta trở nên yếu ớt mà dựa sát vào nhau. Trong khi đó, lúc banngày thì luôn chuẩn bị tốt trang phục và đạo cụ, lại vừa cứng đầu, kèmtheo một khuôn mặt lạnh khi làm việc.
Sáng sớm hôm sau, An Nhiênvừa mở mắt ra, liền nhìn thấy ngay lồng ngực rắn chắc của Nam TịchTuyệt, hô hấp của anh ở ngay trên đỉnh đầu cô, đều đều mà an ổn. Cô ởtrong lòng anh xoay lưng lại, cuộn tròn người. Chỉ sợ đến khi anh tỉnhlại, có thể sẽ dùng loại ánh mắt lạnh lùng đó để nhìn cô
Tối qua, An Nhiên còn có một chút ý nghĩ ngây thơ, cảm thấy một đêm này đi theoanh, coi như là để thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm qua của mình. Có lẽ côcũng nên học tập Yến tử một chút, sau một đêm rồi ai đi đường nấy, cũngkhông ai nợ ai. Chỉ là hôm nay, cô lại phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Một khi thân thể đã tiếp xúc thân mật, cô đối với anh lại càng yêuthích không muốn rời xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/94628/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.