Bùi Anh lấy tay chống đỡ đau nhức ngang lưng, chậm rãi xoa bóp một lúc, mới từ từ nghiêngngười sang. Hơn nửa gương mặt cô vùi vào trong chăn, bên trong ấm áp,nhưng hơi ấm cũng làm cho người ta đỏ mặt, trong không khí tràn ngập mùi vị còn sót lại sau khi nam nữ hoan ái.
Sắc trời dần dần sáng lên, sau lưng Nam Tĩnh vẫn còn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô cẩn thận dịch chuyển.
Một cái tay của anh để lên mông cô, lưu luyến xoa nhẹ hai cái, tay dịchlên, khoác lên eo cô, lòng bàn tay ấm áp xoa bụng cô, thậm chí đầu ngóntay của anh còn chạm vào vùng cỏ thơm ( ==”),có vẻ như định đi xuốngdưới.
Rõ ràng Nam Tĩnh đã tỉnh, Bùi Anh ho nhẹ một tiếng, đổi lấy một tiếng “Ừ” của anh.
Người bên cạnh không còn, anh đã đứng dậy. Sau lưng là tiếng mặc quần áo,lưng Bùi Anh cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn. Trong đầu lại càngngày càng nóng, tối qua làm sao lại như vậy đây? Cô cố gắng rụt ngườivào bên trong, nhắm chặt hai mắt lại, chỉ hy vọng anh nhanh chóng rờidi.
"Em đã tỉnh?" Anh mở miệng.
Bùi Anh mấp máy một lúc, đáp lại một tiếng giống như muỗi kêu.
". . . . . . Em đã là người của anh rồi, cũng đừng nghĩ đến những chuyệnkhác nữa." Nam Tĩnh rút điếu thuốc ra ngậm vào, suy nghĩ một chút lại bỏ xuống. Anh xoay người lại vén cái chăn của Bùi Anh, ai ngờ cô kêu lênmột tiếng rồi nắm chặt lấy góc chăn.
Nam Tĩnh mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128641/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.