An Nhiên bị sinh vật nhỏ mới ra đời này dày vò không hề nhẹ.
Cô không hiểu, tiểu oa nhi cứ như vậy lớn lên từng chút một, hơi sức bú làm sao lại lớn như vậy, rõ ràng thân thể còn nhũn như con chi chi ,cái miệng nhỏ nhắn một khi đã ngậm ** cô sẽ rất khó buông ra.
Mẹ Tần cố ý dặn dò cô, chờ tiểu bảo bảo bú đến khi nào tự nhả vú rachính là no rồi. Mỗi lần An Nhiên cho cô bú sữa, cũng đều khẩn trươngnhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của con bé . Cô bé rầm rầm uống đếnhăng hái, An Nhiên chỉ cảm thấy đau lòng.
Hậu sản( sau khi sinh),cô vẫn có chút sốt nhẹ, trẻ sơ sinh nít miệngrất mạnh, làm cho nụ hoa của cô có chút rách, nhưng không dám dùngthuốc, chỉ có thể để tự lành từ từ. Mỗi lần có cảm giác tốt hơn được một chút, tiểu bảo bảo ăn một hồi, lại càng lợi hại hơn lần trước.
Hơn nữa, bé gái này đối với thức ăn là cô lại cực kỳ cố chấp, có lúc AnNhiên thật sự cảm thấy rất đau, vừa muốn cử động rút ra ngoài một chút,hoặc là đổi bên cho cô ăn, nhưng chỉ cần hơi có động tác kéo ra phíangoài, con bé liền lập tức nhắm chặt hai mắt há miệng khóc lớn, mỗi khikhóc lại ói hết cả một thân.
Qua một đoạn thời gian, tiểu bảo bảo cũng nẩy nở, trắng mập, thời điểmkhông ngủ được liền mở to một đôi mắt ngập nước quay tròn nhìn xungquanh, đặc biệt có thần. Mà An Nhiên, cho dù mỗi ngày được mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128610/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.