An Nhiên cắn chặt môi, quay mặt qua chỗ khác, cố chấp một hồi, thật sựlà bị anh dày vò đến khó chịu, hít một hơi, co rúc lại, xoắn anh môtphen, thúc giục: "Nhanh lên một chút. Tôi rất mệt mỏi."
Hơi thở nóng rực của anh phun vào lỗ tai cô, vừa ướt lại vừa nhột, côquay sang bên gối cọ xát. Anh ở trên vành tai cô liếm một phen, một trận cảm giác tê dại nhanh chóng vọt qua một bên thân thể cô, quả thật giống như dòng điện.
Nam Tịch Tuyệt từ trong cơ thể cô rút ra, lật người nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô "Thật xin lỗi."
An Nhiên chôn thấp đầu hơn "Có cái gì tốt để xin lỗi . Không làm đúngkhông, không làm thì anh liền cút ra khỏi nhà tôi, không cần trở lạiquấy rầy tôi nữa."
Nam Tịch Tuyệt ôm sát cô, không chịu buông tay, cả người An Nhiên thậtsự mềm nhũn, trong khoảng thời gian này, từ khi anh đột nhiên xuất hiện ở thành phố C với phân phận là cổ đông của công ty cô, cho đến lúc ba mẹTô Nam phát hiện Lâm Lâm không phải con của Tô Nam, rồi đến khi pháthiện ở Tô Nam bên ngoài…., từng cái một, cũng đủ làm thần kinh của côcăng thẳng, tinh lực( tinh thần và thể lực) đều xuống dốc.
Hiện tại, giường lớn ấm áp, lồng ngực dày rộng, hơi thở quen thuộc nhưthế, cũng làm cho cô có một loại ảo giác, giống như cô vẫn còn là mộtthiếu nữ kiêu căng khi xưa, có thể bá chiếm lồng ngực bền chắc này, thân thể vừa buông lỏng đã cảm giác đến ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2128611/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.