Tô Vận chớp chớp mắt, sau khi xác định rõ cô không bị ảo giác hay đang nằm mơ, nhất thời cô không biết mình phải đối mặt như thế nào với Tưởng Mộ Thừa, cô lại cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Cô dùng sức cắn cắn chiếc thìa, trong lòng nghẹn ngào.
Chợt cô buông thìa xuống, lau nước mắt, xoay người nhào vào trong ngực Tưởng Mộ Thừa, ngẩng đầu cắn một miếng ở dưới cổ anh.
Tưởng Mộ Thừa đau điếng rên một tiếng, hít một hơi lạnh. Anh giơ tay sờ sờ chỗ vừa bị cô cắn, vừa đau vừa xót.
“Tô Vận, em có họ với chó à?”
“Em cùng họ anh đấy!”
Tưởng Mộ Thừa: “…”
Anh giữ đầu cô dùng sức lắc lắc: “Để xem về nhà anh xử lý em thế nào.”
Tô Vận tiếp tục ăn bánh, vừa nhai vừa trả lời: “Ai bảo em sẽ cùng anh về nhà?”
Tưởng Mộ Thừa coi như không nghe thấy, anh nhìn trời mưa ngày càng to ở ngoài cửa sổ.
Anh cầm khăn giấy lau lau khoé miệng dính đầy vụn bánh của cô, rồi đưa cốc cà phê đến gần miệng cô: “Ăn thế không sợ nghẹn à?”
Tô Vận liếc nhìn anh một cái, cúi đầu nhấp một ngụm.
Cô nuốt xuống một miếng bánh: “Tưởng Mộ Thừa, em kém cỏi như vậy, khắp người đâu đâu cũng đầy khuyết điểm, về sau có thể còn thường xuyên nói chuyện không có đạo lý, suốt ngày nóng giận với anh, anh vẫn muốn ở cùng em à?”
Tưởng Mộ Thừa không nói, anh chỉ vươn tay mân mê vành tai cô.
Tô Vận thở dài: “Một tháng này ngày nào em cũng suy nghĩ đến chuyện chúng ta ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907975/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.