Sau khi tan tầm, Tô Vận xách hành lý của mình đi về phía phòng trực ban trong ký túc xá.
Cơn mưa nhỏ vẫn tí tách rơi xuống, trời đã tối hẳn, dáng vẻ vội vàng của cô lao nhanh trên vỉa hè đến bến đỗ dừng xe có mái che.
Bánh xe chiếc vali của cô kêu lạch xạch trên nền vỉa hè không bằng phẳng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chiếc vali này đã gắn bó với cô từ khi cô còn ở thành phố C, trước khi tới Bắc Kinh. Cô mua được nó ở chợ chỉ với 100 đồng, với cái giá này thì đâu thể đòi hỏi được chất lượng tốt.
Phía sau cô truyền đến tiếng còi xe, Tô Vận theo bản năng quay đầu lại, hoá ra là Phó Minh Diễm.
Anh lái rất chậm, dừng ở bên cạnh cô, nhìn bả vai cô đã bị nước mưa thấm ướt nhẹp, bàn tay trên vô-lăng siết chặt lại, anh nói: “Anh đưa em về.”
Tuy rằng hoàn cảnh không phù hợp, nhưng anh vẫn nói vậy.
“Không cần đâu ạ.” Trên mặt cô đầy vẻ chật vật.
Phó Minh Diễm nhìn vậy lại hiểu thành có người tới đón cô, anh dặn dò: “Em đừng tưởng mình khoẻ lắm, lấy ô che cho bản thân đi, về đến nhà nhớ xoa dầu, bị ướt mưa rất dễ cảm.”
Tô Vận gật đầu cảm ơn.
Phó Minh Diễm nhìn vào mắt cô, lời đến miệng không thốt ra được, anh nâng cửa kính xe lên rồi chậm rãi rời đi.
Anh vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu, mặt gương toàn là nước mưa khiến anh nhìn không rõ bóng hình cô, nhưng anh biết, cô sẽ vẫn dùng ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907974/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.