Ngày đầu tiên hậu chia tay luôn là ngày dài nhất và dày vò nhất. Một ngày dài như cả tháng vậy.
Sáng hôm đó, khi Tô Vận tỉnh dậy đã hoảng hốt những tưởng mình đã trải qua rất nhiều năm trôi qua. Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo cô mới nhận ra mình lại nằm mơ.
Cô với lấy di động, thế mà đã 6 giờ sáng rồi.
Giờ cô đang thuê một phòng ở riêng cách bệnh viện rất xa, phải mất hai tiếng di chuyển. Vậy nên mỗi sáng cô đều phải dậy từ 6 giờ làm vệ sinh cá nhân rồi tức tốc ra khỏi nhà.
Chuyện là căn phòng ở ký túc xá vốn cô có thể ở trong hai năm. Nhưng mấy tháng trước Tưởng Mộ Thừa không cho cô ở đó nữa, mang hết đồ đạc của cô dọn đến biệt thự, mà vừa lúc bệnh viện có người mới, chủ nhiệm đã hỏi cô có dùng phòng nữa không, nếu không thì nhường cho cô bé mới tới. Cô chưa suy nghĩ kĩ đã gật đầu đồng ý ngay.
Giờ thì căn phòng ấy đã có người ở, còn cô thì chia tay Tưởng Mộ Thừa sau vài ngày.
Sau khi đi làm trở lại, cô có qua hỏi phòng hậu cần liệu còn dư chiếc giường nào không. Vậy mà không còn một chỗ trống nào cho cô cả bởi vì bệnh viện vừa tiếp nhận một nhóm thực tập sinh, thậm chí còn không đủ chỗ cho họ.
Cô chỉ còn cách đi thuê nhà.
Sau khi trang điểm qua loa, cô lấy vội hộp sữa cùng bánh mì rồi vội vàng ra cửa, vừa đi vừa ăn, đi bộ đến ga tàu điện ngầm thì cũng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907973/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.