Không khí bên trong xe như đông cứng lại, yên tĩnh đến mức kì dị, ngay cả tài xế hô hấp cũng phải nín cho nhẹ nhàng.
Bên ngoài xe mưa to tầm tã, cửa kính xe phía trước bị nước xối xuống liên tục, khó mà nhìn thấy rõ đường phía trước.
Đậu xe lại nơi an toàn, tài xế mở đai an toàn, không dám quay đầu, nhỏ giọng nói: “Tưởng tổng, mưa lớn quá, chúng ta dừng lại một chút nhé!”
Lại nói thêm: “Tôi đi mua bao thuốc.” nói xong liền bung dù xuống xe.
Cửa xe mở ra làm không khí lạnh ùa vào, Tô Vận run một cái, không khỏi ôm cánh tay mình.
Tưởng Mộ Thừa theo phản xạ ôm cô vào ngực thật chặt.
Lời đầu tiên Tô Vận nói là: “Em ngửa cổ lâu hơi mỏi, anh buông ra em muốn dãn khớp.”
Tưởng Mộ Thừa hiển nhiên không kịp phản ứng, sự bình tĩnh của cô khiến anh bất ngờ.
Tô Vận nhíu mày: “Sao vậy?”
Tưởng Mộ Thừa hoàn hồn, xoa phần cổ cho cô, anh tò mò sao cô có thể bình thản như vậy, nếu là trước kia thì nhất định là đã bát nháo một trận.
“Tô Vận, những lời Hạ Kiều nói, anh….”
Tô Vận dùng ngón tay đè trên môi anh, khiến anh không lên tiếng được nữa.
“Tưởng Mộ Thừa, quá khứ của anh không nhất thiết phải kể cho em, ai mà chả có quá khứ.”
Câu nói này quen thật đấy, Tưởng Mộ Thừa nhớ ra, lúc trước sau khi bọn họ ăn bữa cơm đầu tiên với Phó Minh Diễm, trên đường trở về, Tô Vận muốn kể anh về mối quan hệ cũ của cô, anh đã cản lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907976/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.