Lúc Tô Vận ôm lấy Tưởng Mộ Thừa, cảm giác lưng anh cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng tăng tốc. Những lời nói tàn nhẫn kia của cô đúng là khiến anh đau lòng. 
Gió thu thổi qua, lá vàng trong công viên rung rinh trên không, có vài chiếc lá nương theo gió rơi xuống. 
Tô Vận cảm giác lòng mình như chính mùa thu này vậy, mát mẻ nhưng hiu quạnh, không có cách nào ngăn được. 
Cô không biết Tưởng Mộ Thừa sẽ phản ứng như thế nào, nghĩ cũng không dám, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là ôm anh thật chặt, không cho anh rời đi. Cô không ngờ bản thân sẽ có được dũng khí lớn như vậy để đuổi theo, bây giờ vẫn cảm thấy không thể tin được. 
Tưởng Mộ Thừa để cô ôm, không nói lời nào, cũng không đẩy cô ra. 
Im lặng một lúc, anh hỏi cô: "Không có gì để nói sao?" 
Tô Vận không giải thích cho những hành vi vô lý trước đó của bản thân, cô ôm chặt thắt lưng anh, nói với anh một câu: "Tưởng Mộ Thừa, em yêu anh." Đây là điều cô muốn nói nhất lúc này. 
Cả công viên như lặng đi, gió dường như cũng muốn tìm đường vòng mà tránh. 
Tưởng Mộ Thừa gỡ tay cô ra, xoay người ôm cô vào lòng, mở áo khoác bọc lấy cô, anh nói: "Tô Vận, anh tha thứ cho em." Lúc này, có lẽ anh cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi. 
Khi rời khỏi công viên cùng với Tưởng Mộ Thừa, Tô Vận bất giác quay đầu tìm Phó Minh Diễm, anh đứng dưới tán 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907955/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.