Hạ Kiều chống khuỷu tay trên bàn, tì má vào, thong thả nhìn cô, "Bác sĩ Tô, tôi đã tìm đến chỗ lang băm là cô, giờ tôi chính là bệnh nhân của cô, cô phụ trách tôi, đương nhiên tôi có quyền nói." 
Cô ấy gọi mình là lang băm?! 
Tô Vận bất lực, cảm giác mình đụng phải một kẻ vô lại rồi. 
Hạ Kiều chỉ chỉ ống nghe của cô, "Sao cô không nghe tim tôi thử xem nó có bị bệnh gì không. Có thể cô không biết, tối hôm đó tôi chạy từ Thiên Tân đến nhà cô, mệt như chó, cuối cùng người đàn ông của cô không cho tôi bước vào cổng, tôi muốn uống nước, anh ta hỏi tôi có mang ly không, nói ly trong nhà không thể cho tôi dùng, sợ cô không vui, tôi sợ lúc đó tim tôi đã tức chết rồi, nên hôm nay vội đến đây tìm bác sĩ kiểm tra." 
Tô Vận nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm Hạ Kiều, không ngờ đêm đó Tưởng Mộ Thừa gặp cô ấy ở cổng biệt thự, không cho cô ấy bước vào. 
Thấy Tô Vận vẫn im lặng, giống như chẳng tò mò gì, Hạ Kiều không khỏi nhíu mày: "Tôi nói chứ, có phải bác sĩ mấy người thích chơi trò bí hiểm, không dễ nói chuyện không hả?" 
Tô Vận hoàn hồn, như cười như không: "Cô đã tốn tiền đăng kí rồi, tôi để cô nói cho hoàn vốn, như vậy cô sẽ có cảm giác như khám ở bệnh viện ở quê, rất có lợi trong việc hồi phục." 
"Ha ha ha." Hạ Kiều không khỏi bật cười, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại, hỏi cô: "Biết sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907956/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.