Vì có một vị lãnh đạo lớn đang nằm trong khoa, ai cũng phải xốc lại trăm phần trăm tinh thần, không dám lười biếng.
Ngoại trừ chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, chẳng ai biết vị đại thần này là ai, có bác sĩ đoán là cấp bậc hàng top.
Sáng hôm nay, sau cuộc họp buổi sáng, chủ nhiệm Hà yêu cầu Tô Vận ở lại, "Lát nữa theo tôi đến phòng bênh của lãnh đạo."
Tô Vận sửng sốt, một bác sĩ nhỏ như cô sao có tư cách đi khám bệnh cho lãnh cấp cao chứ?
Chủ nhiệm Hà giải thích: "Giúp tôi làm hồ sơ bệnh án."
Việc đó cũng không tới lượt cô nha.
Chủ nhiệm Hà nhìn cô, cũng không giải thích nhiều, có một số chuyện ngay cả ông cũng chưa hiểu được, cũng không cần hiểu, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Sau tầng tầng lớp lớp kiểm tra nghiêm ngặt, Tô Vận và chủ nhiệm Hà cũng vào được phòng bệnh.
Khi nhìn thấy người dựa vào đầu giường, Tô Vận tim lỡ một nhịp, đại não nhất thời trống rỗng, căng thẳng đến mức ngón tay bất giác run lên.
Có người dù không nói lời nào, dù gương mặt có hiền lành đến đâu nhưng khí chất mạnh mẽ toát ra từ cơ thể cũng đủ khiến lòng người chấn động, chỉ cần người đó liếc nhẹ cũng khiến bạn rùng mình.
Tô Vận không ngờ có thể gặp được người lớn trong nhà Tưởng Mộ Thừa ở đây, anh Hai của Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Bình.
Mãi về sau Tô Vận mới biết rằng tất cả chuyện này đã được lên kế hoạch, chứ không phải do cô may mắn nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-khong-vui/907954/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.