Đoàn người tiến sát vào bãi tập kích, Dương Duy phất tay làm hiệu. Từ bốn hướng, các chiến sĩ quân hàm xanh lập tức siết chặt gọng kìm.
“Tất cả giơ tay lên đầu!” Một tiếng hô thật to giữa rừng vắng làm những bóng ma lén lút trong đêm một khắc hoảng loạn.
Người đi đầu lập tức rút súng, trấn an đội hình: “Tất cả tản ra. Gặp nhau ở D1!” Là giọng một người phụ nữ.
Dương Duy nghe rất quen tai. Anh đưa ống nhòm tiếp cận người đó.
Nói sao nhỉ?
Hơn ba năm. Gặp lại cố nhân ở hoàn cảnh đặc biệt.
Trước kia, anh và Hải Băng luôn đứng cùng chiến tuyến. Nay đã đối đầu nhau.
“Trong vòng bán kính 1km, lực lượng chức năng đã khép chặt vòng vây. Các người chạy không thoát đâu! Ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng để hưởng khoan hồng của pháp luật. Ai manh động bắn bỏ!”
Người dẫn đầu cũng nhận ra giọng anh. Sau ba phút bàng hoàng, cô ta quật đèn pin về phía phát ra giọng nói.
Người tình trong mộng cách biệt ba thu. Hằng đêm thao thức tưởng nhớ. Cứ ngỡ kiếp này đã mãi mãi thất lạc nhau. Ai ngờ, hôm nay tái ngộ. Mừng vui khôn tả xiết. Cô ta quên bẵng hoàng cảnh thực tại: “Anh Duy! Anh Duy!” Như người vợ hiền mừng vui đón chồng. Cô ta dang tay chạy ào về phía anh: “Anh à! Dương Duy!” Tiếng cười giòn giã hòa trong tiếng gọi thâm tình làm lính tráng hai bên không biết chuyện gì đứng hình trong giây phút.
“Quăng lưới!” Mệnh lệnh của vị Đội trưởng vang dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595330/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.