Hỏi câu ngớ ngẩn!
Trái tim anh không là sắt thép. Cũng chẳng lạnh lùng cứng cỏi như ai đó nghĩ. Nó rất ấm, rất mềm. Nó cũng biết đập, biết yêu, biết nhớ nhung, âu lo khắc khoải.
Chỉ có điều nó không còn dành một chút xíu cho cô ta nữa. Mà tất cả đều dành hết cho vợ con anh.
“Dương Hạo, ba đây con!” Tan giờ, Dương Duy đến thẳng trường đón con.
Dương Hạo gặp lại ba sau một ngày xa cách nhớ mong, cậu cười sằng sặc, dang đôi tay nhỏ xíu chạy ào vào lòng ba, bá cổ ba hôn hít: “Ba à, con nhớ ba lắm! Bữa sau ba nhớ gọi Dương Hạo dậy rồi mới đi nha! Để con hôn ba tạm biệt cho khỏi nhớ!” Cái miệng nhỏ căn dặn xong lại hôn khắp mặt ba, bày tỏ thêm chút tâm tư: “Mùi ba thơm quá!”
Dương Duy nụ cười không ngớt. Niềm vui nào bằng niềm vui có con thỏ thẻ bên tai. Không có hạnh phúc nào bằng hạnh phúc được ôm vợ ôm con. Anh bế con, dúi mặt mình vào má con: “Con trai ba cũng thơm lắm!”
“Con cảm ơn ba nhưng hình như mẹ con thơm hơn thì phải?” Tối nào trực giấc cậu không thấy ba ôm mẹ. Cậu còn nghe ba nói: Vợ yêu, mùi vợ thơm hương ngây ngất.
Đấy! Ba Duy hay nói vậy! Nên cậu đâu dám dành ba từ tay mẹ. Bởi, cậu muốn ba được vui vẻ. Ba có vui thì ba mới ở mãi bên cậu lâu thật là lâu.
Dương Duy nghe con nói, anh hôn thêm con cái, rồi dịu dàng cho con đáp án mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595331/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.