Người ra đi đã đi thật xa theo con đường hành trình Nam - Bắc. Người ở lại vẫn không hề hay biết.
Ở ngực, sau khi dính thêm vết thương từ phát súng của Hải Băng. Dương Duy có dấu hiệu sốt. Anh nằm mê man trên giường, miệng thì thào gọi mãi một cái tên: “Ngọc…Dao.”
Hóa ra, anh đang mơ. Một giấc mơ chia phôi ngay trên cung đường dài anh đã bỏ lỡ cô chiều hôm ấy. Từ xa, anh thấy cô lên một chiếc xe rồi cứ thế theo người ta rời bỏ thành phố.
“Dương Duy, hai chúng ta vì người thứ ba mà gặp gỡ. Chuyện tình này đã định liệu trước…sẽ vỡ tan. Em đi đây, chúc anh cùng người cũ nối lại câu ước thề.”
“Em à, đừng đi! Đừng rời bỏ anh, Ngọc Dao! Anh yêu em mà!”
Dương Duy trán vã mồ hôi, miệng ú ớ mãi một cái tên khắc tinh của Hải Băng khiến đôi tay cô ta đang chườm mát cho anh phải chững lại.
Đôi mắt cô ta chợt sắc lạnh. Hai bàn tay nổi đầy gân xanh. Trong một khoảnh khắc ngắn, biểu cảm căm phẫn trên gương mặt tinh xảo đã biến mất chỉ còn lại một chữ: đau.
Cô ta không cam! Vì cớ gì, anh vốn là của cô. Một chuyện tình đẹp như mơ khiến ai cũng ngưỡng mộ, mới chia xa, cô ta chưa từng quên mà anh đã có người khác thay thế?
Không! Người đã của Hải Băng thì ai cũng đừng mong chiếm đoạt!
Cô ta cầm tay anh, áp má mình vào sườn má anh, thủ thỉ: “Dương Duy, em đây! Em đã về bên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595317/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.