Trời đổ nắng xuyên qua tán lá chiếu rọi xuống gương mặt một người đàn ông đang nằm trên ghế đá công viên.
Không biết anh nhìn thấy gì trên cao đó mà đôi mắt không hề chớp mi.
Sau màn ăn sống nuốt tươi ấy, đầu óc Dương Duy chợt tỉnh lạ lùng. Từng milimet tế bào trong cơ thể anh vẫn còn nguyên cảm giác lâng lâng. Đặc biệt là vết máu đỏ. Nó như chiếc kim châm ghim thẳng vào mắt anh. Nó nhắc anh rằng: Người con gái ấy là một người còn sống bằng xương bằng thịt. Một cô gái không phải là Hải Băng đã đi xa năm nào.
Trái tim anh vì thực tế này mà sốc và chia rẽ thành hai phe đấu đá nhau kịch liệt.
Một bên theo phe người cũ: “Mày đúng là thằng đàn ông phản bội. Quên lời thề, bỏ rơi Hải Băng! Cô ấy đau lòng lắm, mày biết không? Lập tức rời khỏi đây ngay, tránh xa cô gái kia ra!”
Một bên theo người mới: “Mày đã hại đời con gái người ta. Bóc tem rồi định quất ngựa truy phong, đúng là đồ hèn mạt. Mày phải chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm ư?
Một gã đàn ông tứ bạt giang hồ, quen tự do đi đây đi đó thì thử hỏi: Làm sao mà chịu trách nhiệm đây?
Dương Duy thật sự đau đầu!
Anh ngồi bật dậy. Trong tai anh liền vang lên câu nói của Ngọc Dao: “Đây không phải là lần đầu tiên của tôi nên anh không cần trưng ra bộ mặt sợ ôm trách nhiệm.”
Rốt cuộc anh phải làm sao cho đúng đây?
Dương Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595299/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.