“Hải Băng! Rốt cuộc rồi em cũng về! Em có biết Dương Duy anh nhớ em lắm không?” Bệnh nhân nhẹ nhàng vòng ra phía sau rồi bất ngờ ôm chầm bác sĩ bày tỏ nỗi lòng sầu khổ.
Bấy lâu ôm hình, ôm bóng, mắc bệnh tương tư ngày đêm sắp hóa thành người ngơ ngẩn. Nay ôm được một bóng hình thật, Dương Duy như kẻ chết đuối vớ được phao. Tất cả tế bào trên thân thể anh lập tức nở bung giữ chặt lấy tấm bùa hộ mạng. Tim khát yêu, tay khát ôm, môi khát ngàn nụ hôn cho vơi nỗi lòng thương nhớ bấy lâu.
Ngọc Dao mãi nhìn vào bệnh án một bệnh nhân vừa gửi e mail sang, cô không kịp trở tay. Chỉ kịp 'ưm' lên một tiếng.
Đây là lần thứ ba trong một buổi sáng Ngọc Dao gặp phải một kẻ mạnh. Dù bản thân đã thủ sẵn ít thế võ để phòng ngừa khi gặp bệnh nhân lên cơn. Nhưng gặp phải bệnh nhân này, cô vô phương tự cứu.
Một vòng ôm cứng như thép. Một đôi môi mang lửa bùng cháy rất nhanh nuốt chửng đôi môi lạnh lẽo của Ngọc Dao. Hai bàn tay chống lên vòm ngực săn chắc hòng kéo giãn khoảng cách hai đôi môi bị tay anh khóa chặt. Cô phản kháng bao nhiêu, người đang ôm cô điên tiết dày xéo bấy nhiêu.
Một nụ hôn như cướp mạng chưa đủ, một bàn tay của Dương Duy bắt đầu chạy loạn lung tung. Cơn khát nhớ như đồng ruộng gặp đại hạn. Nước đổ xuống bao nhiêu cũng không lấp đầy hàng triệu triệu đường rãnh khô nứt nẻ vì nắng hạn kéo dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595298/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.