Dương Duy bị ý nghĩ có ai đó chửi mình làm mắc cười. Anh chống tay lên cánh cửa cổng, cúi đầu cười khùng khục. 
Đời anh nếu có người chửi thì chỉ mỗi cô bác sĩ lang băm mua đời trai anh với giá một triệu rẻ mạt. 
Nghĩ tới việc tốt đẹp đó tự nhiên máu nóng trong người anh lại dâng lên. Dương Duy thật không hiểu nổi, một người vốn không có hứng chuyện nam nữ suốt ba mươi năm. Hôm nay lại hứng đột xuất. 
Anh cười đưa tay bấm chuông. 
Tiếng chuông reo inh ỏi phá vỡ cục tức, Ngọc Dao khoác vội chiếc áo ra cổng. Đi được nửa đường, cô phát hiện bóng lưng rộng lớn của ai kia. Ngọc Dao sững người năm giây. Rồi quay ngoắc một trăm tám mươi độ chạy ngược vào nhà. 
Dương Duy đang đứng chờ lang băm đến mở cửa tạo chút bất ngờ cho cô. Nghe tiếng chân chạy vội càng xa, anh quay lại. Mắt mở to. 
Thật không dám tin trên đời lại có cô gái chạy trốn anh! 
“Phụ nữ toàn tìm cách tiếp cận tôi, leo lên người tôi. Em muốn chạy ư? E là không có cửa! Nhẹ nhàng em không muốn, cứ thích phải mạnh mẽ như thế này hả? Gu bác sĩ tâm lí đúng là có khác!” Dương Duy sau khi phóng luôn qua cổng sắt, sải vài bước chân đã tóm được vòng eo con kiến từ phía sau. 
“Tên thần kinh này!” Thừa biết sức chặt của vòng ôm, Ngọc Dao dồn sức xuống chân định dẫm mạnh lên chân anh chuyển sang thế công dễ bề tẩu thoát. Nhưng người ở phía sau rất cáo. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-yeu-chang-con-luu-luyen/3595300/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.