Bước chân đột ngột chựng lại.
Giọng nói cực độ quen thuộc khiến thần sắc Trình Tư Tề thoắt cái thay đổi, cảm xúc tựa hỉ tựa bi bị vén lên trong mắt.
Hắn ngập ngừng giơ tay, đè lên cửa, nhưng không mở ra ngay, mà đè giọng xuống thấp hơn: “Ngươi…. Làm sao ngươi thoát ra được? Quốc sư chịu thả ngươi ư?”
Dường như nghe ra chút mất tự nhiên lạ kỳ trong giọng nói này, người nữ bên ngoài chợt ngắt tiếng, lát sau mới đáp: “Tề Nhi, nương biết lòng con còn trách nương… Chuyện con có được công pháp tu luyện thành hồ yêu, nếu không phải nương vô ý tiết lộ cho sư huynh, nhà chúng ta sẽ không thành ra nông nỗi này, phụ thân con cũng sẽ không…”
Giọng nói nghẹn ngào, run rẩy hòa với với hối hận và buồn bã.
“Nương, con chưa từng trách người.”
Trình Tư Tề nhắm mắt, cắn răng nói, “Nhưng con thật sự không có công pháp tu luyện gì cả…. Trên đời này chỉ có phàm phu tục tử, đâu ra cách để con người tu thành thần tiên? Toàn mấy lời đồn vớ vẩn!”
Một màu đỏ tràn ngập trong đôi mắt hắn.
Thù giết cha đoạt mẹ, dăm ba câu há có thể phân giảng tỏ tường?
Một tháng trước, trăm tên quan binh và thuật sĩ xông vào Trình phủ, gần như huyết tẩy từng ngóc ngách. Cảnh tượng ấy hẵng còn rõ ràng trong tâm trí Trình Tư Tề. Cho tới nay kẻ hắn oán chưa bao giờ là người mẹ bí lối cùng đường phải tự nạp mình vào tay kẻ thù, mà là chính bản thân hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xeo-xat-chet-nguoi-khong-thanh-phat/3430056/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.