Đầu hắn bị ấn nhẹ, những ngón tay với lớp chai mỏng luồn vào tóc, vuốt ve cái tai mềm mại.
Trình Tư Tề cụp tai, vừa lấy ít thuốc trị thương trên kệ bên cạnh sập theo yêu cầu của Vô Yếm, vừa nói: “Ngươi biết ta, hẳn cũng biết chuyện nhà ta phải không? Phụ thân ta là tri phủ Hoài Dương tiền nhiệm, mẫu thân là thê tử duy nhất của ông ấy, ta là con trai độc đinh…”
Đương nhiên Vô Yếm không thể trả lời là mình chẳng biết gì cả, bèn “ừm” bừa một tiếng, chờ nội dung tiếp theo.
“Ta biết ngươi…. Thần thông quảng đại, nhưng cứ bôi thuốc đi.” Trình Tư Tề cầm bình thuốc tới bên người Vô Yếm, vạch áo cà sa của y, xem miệng vết thương trên cổ, tội lỗi và thương tiếc hiện rõ trên mặt hắn.
Hắn liếc nhìn Vô Yếm, “Ta băng bó cho ngươi…”
Dùng đan dược trị mấy vết thương nhỏ này giống như giết gà bằng dao mổ trâu, nhưng Vô Yếm không từ chối sự chăm sóc từ Trình thiếu tông chủ. Y vừa nhìn cái đuôi hồ ly trắng bông xù bận đông bận tây, vừa thúc giục: “Sau đó thì sao?”
“Không phải sau đó.”
Trình Tư Tề rửa sạch miệng vết thương, thoa thuốc cho Vô Yếm với gương mặt rất nghiêm túc. Hắn mím môi, nói tiếp, “Là trước nữa. Lúc còn nhỏ lắm ấy, thật ra ta chỉ có mẫu thân thôi. Nhà ta sống trong sơn thôn nhỏ thuộc Kiến Lăng, lúc đó phụ thân chưa phải là tri phủ, hãy còn là một tài tử nổi danh của thôn, tuổi trẻ đã đỗ tú tài, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xeo-xat-chet-nguoi-khong-thanh-phat/3430055/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.