Trong thị trấn nhỏ nơi biên giới, gió cát đầy trời.
Nắng hè chói chang oi bức đốt cát vàng dưới chân như nóng đến biến dạng. Lạc đà và ngựa gầy uể oải chen nhau dưới bóng cây ngoài hàng trà, dài giọng hí vang.
Thương đội nhỏ đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị tiếp tục hành trình. Quán trà chật ních khách bỗng vãng đi gần hết, chỉ còn lại mấy người mặc đạo bào ngồi rải rác đang cúi đầu uống những chén trà lớn.
Nhóm người này dường như không quen biết nhau. Ai trong bọn họ cũng nhìn những người còn lại bằng ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng.
Khi Vô Yếm bước vào quán, đập vào mắt là cảnh tượng vô cùng kỳ lạ như vậy.
Vài ánh mắt thận trọng dò xét y, y cũng không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Kéo kín chiếc áo cà sa vải bố màu xám lỗ chỗ vết vá mượn được từ một hòa thượng trong miếu hoang đã đồng hành cùng mình nửa chặng đường vừa qua, một ngón tay nhẹ nâng đấu lạp, cuốn miếng mạng che lên một chút rồi nói với tiểu nhị: “Cho chút nước đi.”
“Ơi, tới liền!”
Hầu hạ xong thương đội đại gia kia, tiểu nhị hồi thần, mỉm cười bước tới, tay xách theo ấm trà cỡ đại, rót cho Vô Yếm một chén trà lớn nổi bọt, “Đại sư, ngài từ từ uống ạ.”
Vô Yếm bỏ vài đồng xuống, ngẩng đầu cười hỏi: “Tiểu huynh đệ, cho hỏi thăm chút việc nhé, được không?”
Có lẽ lần đầu thấy một nhà sư không cầm chén vỡ đi hóa duyên nên tiểu nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-xeo-xat-chet-nguoi-khong-thanh-phat/3430057/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.