xiaoyang520 
Khuôn mặt Minh Thần bỗng chốc đỏ cả lên: "Cậu... làm gì vậy..." 
"Trời thì lạnh, chăn cậu lại mỏng, ngủ như thế một đêm thế nào cũng cảm mạo." Thái độ Hoằng Quang rất chân thành, quang minh chính đại không cho người ta cơ hội từ chối: "Trước tiên cứ tạm như vậy đi, chờ thi xong cuối kì, tớ đưa cậu ra ngoài mua cái mới." 
Minh Thần nào dám nằm chung như thế. 
Chỉ lo sơ ý một chút mọi thứ sẽ bị bại lộ. Lúc tỉnh còn có thể dựa vào lí trí khống chế một chút, nhưng khi đi ngủ, não cũng không còn tác dụng, nếu bản năng cơ thể không khắc chế nổi thì phải làm sao bây giờ! 
Nhất thời hoảng loạn thành một đống. 
Minh Thần đứng tại chỗ, cúi đầu mím môi không nói, nhanh chóng suy nghĩ tìm cớ để từ chối. 
Không chờ cậu nghĩ ra lí do, Hoằng Quang đã nói: "Lúc ngủ tớ có thói quen... không sao chứ? Nếu cậu sợ ngã xuống đất thì nằm ở bên trong đi?... Cậu không muốn? Có phải là chê chân tớ thối không hả?" 
Hoằng Quang chính là có bản lĩnh như vậy, đem lời nói đến mức kín kẽ không một lỗ hổng, khiến người ta thật khó để không chấp nhận mà. 
Minh Thần có hơi bất lực, không thể làm gì hơn là cười nói: "Đại lão gia mới không thèm quan tâm đó!" 
Minh Thần là người thể hàn. Tắm xong hong khô đầu tóc, tay chân cũng trở nên lạnh buốt, thêm vào tâm lý có quỷ. Chui vào chăn không dám dựa gần vào Hoằng Quang. Ngược lại là Hoằng Quang lấn tới, ở trên người cậu đụng đụng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995290/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.