xiaoyang520 
Minh Thần sợ đến xương cốt cứng đờ, thiếu chút nữa là khóc òa lên. 
Hoằng Quang nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ hỏi hắn làm sao vậy. Đầu óc Minh Thần trống rỗng, một câu cũng không nói ra được. Hoằng Quang sờ sờ mò mò tới tay cậu, mới nhận ra trong lòng bàn tay dính dính chất lỏng. Hoằng Quang hì hì nở nụ cười, hết vỗ lưng rồi xoa mặt Minh Thần bảo: "Sợ cái gì chứ, chuyện lớn như vậy --- có phải là sợ tớ không ngủ đủ nên không đánh thức tớ? Lần sau cứ trực tiếp lay tớ tỉnh là được rồi, không sao đâu..." 
Hoằng Quang vừa thức dậy, giọng nói có hơi khàn, âm thanh trầm thấp, ở bên tai Minh Thần thì thầm, cảm giác vô cùng ngượng ngùng. 
Minh Thần giờ đây chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống. 
Nơi mới vừa giải quyết lại có dấu hiểu thức tỉnh thêm lần nữa. 
Hoằng Quang cư nhiên lại hiểu sai ý, hắn cho là cậu thẹn thùng vì chuyện vừa rồi, "Đều là người trẻ tuổi, chuyện như vậy ai mà không có? Tớ cũng có nè!" Nói xong còn cực kì thản nhiên đẩy người về phía trước... để giữa hai chân Minh Thần 
Minh Thần hốt hoảng "A" một tiếng, vội vã lui về sau: "Hoằng Quang, cậu đừng..." 
Thanh âm kia quá ư là ngọt ngào. 
Dù trong lòng Hoằng Quang không có quỷ, nghe xong cũng có chút ngượng ngùng, bên tai hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng: "Cái kia... Tớ không có ý đó, cậu đừng để trong lòng. Tớ, tớ đi giải quyết." 
Nói rồi nhấc chăn chạy vào nhà vệ sinh. 
Minh Thần trốn ở trong chăn rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995291/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.