xiaoyang520 
Hoằng Quang bị thương ở chân, đi đứng không tiện lắm. Vết thương không thể trực tiếp đụng nước, chỉ có thể dùng khăn ướt lau đi máu khô. Minh Thần cởi áo khoác, kéo tay áo sơ mi lên cho khỏi vướng, rồi đun nước nóng, vắt khăn lông, còn mang cả ghế tựa vào phòng tắm cho Hoằng Quang ngồi, trước tiên là lau tay lau mặt. Lúc này mới phát hiện các khớp ngón tay cùng hai má hắn đều có mấy vết thương nhỏ, vành mắt không nhịn được lại đỏ lên. 
Hoằng Quang nhanh chóng nói đùa: "Tớ đánh một trận với bọn nó để cậu không phải khóc, nhưng bây giờ cậu lại khóc vì tớ, thì việc tớ làm không đáng nữa rồi." 
Minh Thần trầm thấp "Ừ" một tiếng. 
Hoằng Quang nhìn mắt cậu đỏ như con thỏ nhỏ, thật sự là nghẹn đến đáng thương, không đành lòng đưa tay xoa xoa tóc Minh Thần: "Bất quá cậu muốn khóc thì khóc đi. Khóc một chút cũng không có chuyện gì." 
Minh Thần chun mũi một cái, hùng hổ nhe răng với Hoằng Quang: "Tớ mới không thèm khóc đấy." 
Nói xong rồi vòng ra sau Hoằng Quang tiếp tục lau phần lưng. . Xin ủng hộ chúng tôi tại [ TRÙMt ruyện.O RG ] 
Vai của Hoằng Quang rất rộng, mờ nhạt bên dưới ánh đèn, cậu lấy một ít nước mờ mịt phác họa cơ bắp căng cứng dưới lớp da, chạm vào như thế cũng không hề động đậy, như thể một bức tượng đồng bán khỏa thân ẩn chứa một loại sức mạnh không tên. 
Minh Thần vô thức mím môi. Muốn chạm nhưng lại không dám, chỉ dám cách mặt khăn cảm thụ nhiệt độ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-uong-nang-mai/995289/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.