Buổi tối ngày lễ tình nhân đáng bị nguyền rủa đó, tôi đến phòng nghiên cứu làm việc, tận đến bốn giờ sáng mới về nhà.
Tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ một giấc thật thoải mái.
Mơ thấy hội đình chiêng trống rộn ràng, người múa sư tử dí sát cái đầu sư tử vào tôi, giật mình tỉnh giấc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, xuống giường ra mở, quả nhiên là Lý San Lam.
“Xuống ăn cơm đi.” Cô ấy nói.
“Bây giờ?” Nhìn đồng hồ, không khỏi thất thanh, “Bây giờ đã sắp năm giờ rồi? Muốn ăn tối? Ăn đêm? Hay là ăn sáng?”
“Đừng có khóc.” Cô nàng cười cười, “Xuống dưới đi.”Cô ấy bày trong phòng một mâm cơm thịnh soạn, còn có một chai rượu vang còn một phần ba.
Cô ấy rót rượu vào ly, vừa vặn đầy hai ly rượu.
“Khách hàng uống thừa.” Cô ấy chỉ vào chai rượu rỗng trong tay.
Tôi nhìn một bàn đầy thức ăn, kinh ngạc không nói được lời nào.
“Thực ra đồ ăn chiều hôm qua đã chuẩn bị xong hết rồi.” Cô ấy nói.
“Vậy tại sao bây giờ mới nấu?”
“Hôm qua là lễ tình nhân mà, nếu hôm qua nấu cho anh ăn, anh hiểu nhầm thì sao?”
Tôi đành cười khổ.
“Ăn đi.” Cô ấy nói.
“Tôi còn chưa đói.” Tôi nói.
Cô ấy đưa tôi một cái chổi.
“Gì đây?”
“Sân bẩn rồi, cầm chổi đi quét sân, quét xong là đói ngay.”
Tôi lườm cô ấy, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
“Đoán thử xem.” Cô nàng nói, “Ở đây chỉ có một món không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tuoc-rung-sau/2319791/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.