Nghe nói trong nước mắt có kim loại mạnh Mangan, vì thế khóc xong sẽ thấy nhẹ nhõm.
Sau khi tôi rơi lệ trong phòng nghiên cứu của Lưu Vỹ Đình, cảm thấy người nhẹ đi không ít.Rời khỏi phòng nghiên cứu của cô ấy, đi ra bên ngoài, chúng tôi đi tản bộ trong vườn trường.
Ánh nắng đầu xuân rất ấm áp, cô ấy lại híp mắt lại, tôi biết chắc lâu lắm rồi cô ấy không phơi nắng.
Chúngtôi lần lượt nói về những gì xảy ra trong hơn sáu năm nay, cô ấy rấtngạc nhiên khi biết tôi và Liễu Vỹ Đình trở thành người yêu, nhưng lạikhông ngạc nhiên khi biết chúng tôi chia tay.
“Chị Vỹ Đình và anh không hợp nhau.” Cô ấy nói, “Tuy anh không giống ngườichọn khổng tước, nhưng chị ấy lại là người chọn dê chính hiệu.”
“Có liên quan sao?” Tôi hỏi.
“Nhucầu yêu và được yêu của chị ấy rất mãnh liệt, nhưng anh không giốngthế.” Cô ấy nói, “Hai người ở bên nhau lâu rồi, anh sẽ cảm thấy nghẹtthở, nhưng chị ấy lại thấy không đủ.”
Tôi trầm tư, cảm thấy lời cô ấy cũng có lý.
Tôi và Lưu Vỹ Đình đều biết, sau này không thể ở bên nhau.
Khoảnh khắc kia trôi qua, cuộc sống của chúng tôi đã tách ra, không hợp lại được nữa.
Tuy bây giờ chúng tôi sánh vai bước đi bên nhau, ôn chuyện cũ, nhưng nói là ônlại chuyện cũ, chi bằng nói là điều trị, điều trị vết thương do tảng đábên phải đè nén trong lòng mỗi người.
Đi mãi đi mãi, lại đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường 100
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tuoc-rung-sau/2319789/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.