Tận sâu trong màn đêm vô tận, nơi mà những vị tinh tú cũng khó lòng chiếu rọi. Một điểm sáng lẻ loi, cô độc tồn tại giữa không gian vô tịch rộng lớn khôn cùng. Càng tiến lại gần, điểm sáng càng lộ rõ. Thứ ánh sáng nhu hòa xoa diệu tâm hồn, hơi ấm ấy thấm nhuần vào từng giọt máu chảy dọc theo huyết quản.
-Tiểu cô nương, thời hạn đã điểm. Để bà bà giúp ngươi khai mở thần trí.
Từ trong hư không vô tận xuất hiện một vầng sáng. Bước ra là một bà lão mái tóc bạc phơ, bàn tay nhăn nheo nhẹ phất. Điểm sáng càng tỏa ra hào quang chói lọi dần khai mở, hướng ra bốn phương tám hướng biến nơi vạn năm tăm tối này trở nên sáng bừng.
Điểm sáng khai mở để lộ đài sen như thể vừa đắm mình trong dòng thần thủy. Trên tâm điểm nơi tích trữ toàn bộ thiên địa tinh hoa, bóng dáng nữ nhân dần hiện hữu, đôi lúc hư, đôi lúc lại thực quả là không thể nhận ra thứ này có phải là chân thật hay không. Nhưng có một điểm không thể chối cãi, nữ nhân này quá tuyệt mĩ.
-Hồn phách được ôn dưỡng trăm năm nhưng tại mảnh thiên địa này thực chất đã trôi qua vạn năm dài đăng đẵng. Không lẽ vạn năm còn chưa thể mài đi chấp niệm của con người sao?
Lão bà nhìn chăm chăm vào hồn phách của nàng, toàn bộ tâm tư tình cảm dù có cố gắng chôn sâu cách mấy cũng đừng hòng thoát khỏi kim nhãn. Xác phàm sớm đã không còn, nàng chỉ giữ lại được hồn phách nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-trung-khong-thien-ha-khong-trung-khong-van-menh/2413240/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.