Hoàng cung, Thiên uyển. 
Phúc công công giao cái cây Song Xà quả chết khô cho Hoàng Nhưỡng, vừa chuẩn bị điển tịch liên quan tới cây. Sau đó nhận phương thuốc Hoàng Nhưỡng kê mà đi mua trước. 
Ông đúng là sốt ruột, dầu gì bệ hạ đã tự mình giao ra cái cây trân quý, cứ thế mà trồng cho chết thì ăn nói sao? Thật có trách tội xuống thì đương nhiên Đới Nguyệt có tội, ông cũng mấy tốt lành. 
Trong viện, nắng đang đẹp. 
Hoàng Nhưỡng ngồi trên ghế dựa, lật xem mớ điển tịch. Đới Nguyệt đứng một bên, cúi thấp đầu, mãi không dám nói gì. Thật lâu sau, Hoàng Nhưỡng mới nói∶ “Đới Nguyệt, cô nằm mơ à?” 
“Mơ?” Đới Nguyệt trong lòng có quỷ, giọng điệu cũng yếu ớt, nói∶ “Nô tỳ không biết Thập cô nương đang ám chỉ chuyện gì. Nếu là lúc đi ngủ thì ai cũng sẽ nằm mơ thôi.” 
Hoàng Nhưỡng gật gù, nói∶ “Ta từng mơ. Trong mơ có một năm, ta gặp một tên đàn ông cũng không tệ lắm. Nhưng hắn chướng mắt xuất thân của ta. Để được hắn coi trọng, ta đã hao hết tâm tư.” 
Đới Nguyệt nghe mù mờ, cũng không dám chen vào. Hoàng Nhưỡng nói tiếp∶ “Sau rốt cuộc ta cũng thuận lợi. Hắn vẫn chưa yên lòng, âm thầm điều tra mọi thứ có liên can đến ta. Ban đầu ta che giấu rất tốt, nhưng rồi, một nha hoàn trong phòng ta vì đổi lấy tự do, đã đem một số việc thêm mắm dặm muối, kể cho hắn.” 
“Trong phòng của cô nương sao lại có ngữ ấy chứ?” Đới Nguyệt nghe không hiểu đầu cua tai nheo, dù sao cũng chỉ là một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653025/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.