Ngày hôm sau, Hoàng Nhưỡng dậy thật sớm. Nàng mở cửa phòng, người qua đường bên ngoài đều ngoái nhìn nàng. 
—— chỗ ở của Đệ Nhất Thu chính là quan xá của Huyền Vũ ti, một khu vườn riêng cũng không có. Ngoài cửa là lối đi, ai cũng có thể đi ngang. 
Thế là trong chớp mắt, nhiều loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng bủa tới vây chặt lấy nàng. Hoàng Nhưỡng mặc kệ —— dù sao thì ngoài đời nàng cũng chịu không ít người dò xét, giờ da mặt cũng dày rồi. 
Nàng ra cửa, đi thẳng đến thư phòng của Đệ Nhất Thu. 
Trong thư phòng của Đệ Nhất Thu, mấy vị đại nhân đã qua chờ từ sớm. Bấy giờ người trong bốn ti chưa nhiều, nhưng việc công mỗi ngày cũng không ít. Hai Giám phó, bốn Thiếu giám, cùng chủ các bộ đều ở đấy. 
Hoàng Nhưỡng thoáng nhìn qua, có phần do dự. 
Mấy vị đại nhân kia vì Giám chính nhà mình xưa nay không gì giỏi hơn là Thủ Tác*, không ưa nữ sắc, nên vẻ mặt cũng rất đầy chính trực, không nghĩ lệch lạc gì. Giám chính đại nhân đang lúng túng vì chuyện đêm qua, giờ đây trước mặt người ta vô cùng nghiêm túc. 
(*) giỏi làm thủ công 
“Có chuyện gì?” Y hỏi. 
Hoàng Nhưỡng rất giữ thể diện cho y, nói: “Có tí việc, có thể mời Giám chính đại nhân dời bước ra đây một chuyến không?” 
Giám chính đại nhân hiện giờ là lúc làm hiền giả, dĩ nhiên không tính lén la lén lút trước mặt thuộc hạ, như kiểu hai người có chuyện gì cẩu thả ấy. Nên y mới nói: “Có chuyện gì mà không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tinh/653024/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.