Ngô Bất Lạc không hiểu nổi.
Yêu hồn này không muốn nghe Phi Lư, lại không muốn thả người, vậy rốt cuộc hắn muốn thế nào?
"Tiền bối có lời gì xin nói thẳng." Ngô Bất Lạc chắp tay nói, "Chúng tôi đều khá đơn thuần, nghe không hiểu ý ngài."
"Phi Lư nói với tôi rằng người này có thể là Nghiệt Kính Đài chuyển thế." Yêu hồn mỉm cười nói, "Tôi muốn biết điều này có phải thật hay không? Dù sao giờ tôi cũng chỉ là một yêu hồn tầm thường, chưa đạt tới trình độ có thể dò xét linh hồn Nghiệt Kính Đài."
Hóa ra tên này cũng không nắm chắc.
Cũng đúng.
Ngô Bất Lạc nghĩ.
Nếu người người đều có thể dò ra chân thân của khí linh Nghiệt Kính Đài thì hắn đã chết ngàn vạn lần rồi. Trên thực tế, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng không nhận ra thân phận của Ngô Bất Lạc.
Nếu vậy, Sở Nhạc làm thế nào vừa nhìn đã nhận ra hắn?
"Tôi không tin người Ngô gia, bọn họ đều quá gian xảo." Yêu hồn nhìn Ngô Bất Lạc một chút, sau đó chuyển mắt về phía Sở Nhạc, "Cậu đến nói một chút xem."
Không tin tôi mà lại đi tin Sở Nhạc?
Ngô Bất Lạc cảm thấy mắt nhìn người của yêu hồn này có vấn đề.
"Tôi không biết." Sở Nhạc chậm rãi nói, "Chúng tôi chỉ nhận được mệnh lệnh phải mang người này về."
"Ở Địa Phủ, các cậu có phẩm cấp gì?" Yêu hồn trầm tư một lúc đột nhiên hỏi.
"Không có phẩm cấp, chúng tôi thi đỗ âm quan mới được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122458/quyen-2-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.