"Thôn trưởng đang làm gì vậy?" Ngô Bất Lạc ra vẻ kinh ngạc, "Chuyện này liên quan gì đến Nghịch Âm Minh? Tại sao thôn trưởng lại nói ra lời ấy?"
"Tôi...Chúng tôi thật sự không dám dính líu gì đến Nghịch Âm Minh. Nhưng mà, nhưng mà chúng tôi cũng không dễ dàng." Thôn trưởng khóc lóc thảm thiết, đem khuôn mặt già nua làm ra vẻ mặt vô cùng đáng thương đó đúng là khó cho ông ta.
"Cái gì không dễ dàng?" Ngô Bất Lạc ung dung mà hỏi, "Mọi người đều là yêu tinh, thời buổi con người hoành hành bá đạo này có ai mà dễ dàng? Nhưng chưa thấy yêu tộc nào cấu kết với Nghịch Âm Minh cả."
"Chuyện này...Chuyện này..." Thôn trưởng không biết nên nói thế nào.
"Thôn trưởng nên thành thật nói rõ mọi chuyện mới phải. Loài người có một câu thế này, thẳng thắn sẽ được khoan hồng. Nếu ông cứ che che lấp lấp không chịu nói rõ tình hình thực tế, đến lúc đó biểu cữu lão gia nhà chúng tôi cũng không bảo vệ được ông. Thôn trưởng lớn tuổi không sợ chết, nhưng nơi này còn rất nhiều thôn dân, thôn trưởng muốn bọn họ chôn cùng sao?" Giọng Ngô Bất Lạc lạnh xuống trong nháy mắt, thôn trưởng bị dọa nằm bò trên đất.
"Xin...Xin đạo hữu nghe tôi từ từ nói."
Thôn trưởng lau mồ hôi lạnh, nhận ra mình không nói không được, đành phải kể hết từng chuyện ra.
Thôn này vốn là hang ổ của một vị đại yêu. Yêu quái này có khả năng phi thường nhưng không muốn dính vào thị phi nên đã tự lập một động phủ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-ta/3122460/quyen-2-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.