Edit: Winnie
“Vậy cậu định giải thích hành động kia như nào?”
“……” Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm dù có điên cũng không thể thích mình, nhưng mà cái ánh mắt thích hóng hớt đầy chờ của cô bạn cùng bàn đang nhìn cô kìa nên cô chỉ có thể nói: "Chờ đi, tan học mình đi hỏi, chắc chắn là cán sự bộ môn sai rồi!"
Trên hành lang, một loạt các nam sinh vóc dáng cao cao đĩnh đạc như cây dương đứng đó.
Đào Nhiễm dựa vào bàn nhìn người kia, mặt trời như thiên vị cậu ta, ánh nắng chiếu lên đầy vẻ nhu hòa.
Cậu ấy không ngại ngùng như cô, bình tĩnh đứng trong đám người, hai tay thọc vào túi, nhàn nhã nhìn về phía hàng phong cao lớn, không thèm để ý đến ánh nhìn của các bạn học trong lớp.
Cô nhìn một lát rồi quay đi.
Sao có thể? Cô tự nhủ, ngày hôm qua cậu ta còn dọa cô đấy. Mà cô đâu có bị ngu, thà nói Giang Diệp thích cô còn dễ tin hơn nói Ngụy Tây Trầm thích cô nhiều.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, trong ánh mắt thúc giục của Đoạn Phân Phương, Đào Nhiễm căng da đầu đi ra ngoài.
Ngụy Tây Trầm sau khi chịu phạt, quya vào phòng học, đúng lúc chạm mặt.
Cô ngửa đầu, đôi mắt to như chứa ánh sáng: "Ngụy Tây Trầm, bài tập của cậu viết tên tôi à?"
Đoạn Phân Phương ở bên kia vừa nghe được liền che mặt, giời ạ, sao mà Nhiễm Nhiễm ngốc dữ vậy nè, vấn đề này mad hỏi thẳng thừng thế!
Cậu thiếu niên rũ tầm mắt, mắt cậy đen nhánh không chút ý cười, thẳm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-anh-yeu-tham-em-dau/7673/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.