Edit: Winnie
Đào Nhiễm vội chạy ra cổng, cổng trường Cẩm Thành vắng hoe chỉ có lác đác mấy chiếc lá rụng tơi tả, nào có bóng ai đứng đây đợi đâu.
Cô lớn bằng ấy, khó lắm mới có cảm giác thích một người.
Mối tình đầu, làm trái tim thiếu nữ đập loạn, biết lo được mất.
Cô ảo não đi xuyên qua hẻm nhỏ về phía Thất trung, đi được một vài bước, cô bỗng dừng lại, tự sờ sờ tóc và khẽ thở dài.
Haizzz, lúc trước cô đẹp như vậy mà Giang Điệp vẫn không chút mảy may. Bây giờ tàn quá, Giang Điệp không thể nào đột nhiên thích cô được. Chắc lời ban nãy của Đoạn Phân Phương chỉ là đùa thôi, không chừng anh ấy vì có việc mới ghé ngang một chút.
Anh ấy sao có thể chờ cô?
Đào Nhiễm nghĩ thông, cũng không tiếp tục đi nữa, mà quay về nhà.
Dù sao vẫn chưa yêu đến độ nông nổi muốn sống muốn chết, cô vẫn dư sức ôn nhu an ủi bản thân: Thời trẻ trâu ai chẳng từng thích qua một hai người không thích mình, Đào Nhiễm hào phóng, sẽ nhanh chóng quên thôi!
Nhưng sâu trong tâm tư, cô vẫn lo sợ, và buổi tối ấy điều này đã trở thành ác mộng.
Trong giấc mơ là thời gian mấy năm về trước, trong một khách sạn nhỏ xíu. Đêm đó trời đổ mưa lớn, sét đánh ầm ầm liên hồi. Tia chớp sắc bén rạch ngang bầu trời làm cô sợ tái mặt, cô khát nước nhưng sợ chẳng dám đi.
Giơ tay sờ trán, thật nóng!
Đào Nhiễm há miệng thở dốc, muốn gọi ba Đào, nhưng chợt nhớ, ba bây giờ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-tin-anh-yeu-tham-em-dau/7672/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.